Anh à, em đang ốm, và chỉ có một mình thôi. Thì ra ở một mình lúc đau ốm nó đáng sợ thế này, em như sắp phát điên rồi anh à. Lần này thôi viết cho anh mà không phải vì anh, em ước gì được nhìn thấy anh ngay bây giờ, được nhìn thấy nụ cười của anh, nhìn ánh mắt lấp lánh của anh, nghe giọng nói âm ấm của anh, được ủ tay trong bàn tay gầy gầy và nằm trong cái ôm siết chặt của anh. Chưa bao giờ em dám viết ra những dòng hão huyền thế này, nhưng bây giờ em đang đau lắm anh à, thực sự chỉ nghĩ đến những thứ như vậy thôi đối với em cũng là một loại thuốc giảm đau rồi. Hình dung những viễn cảnh ấy cũng đủ làm em quên đi đau ốm. Bây giờ em không làm gì được cả, chỉ muốn nằm mãi trên giường mà viết cho anh thôi. Nghe cứ như em sắp chết ấy nhỉ, nhưng mà loại đau đớn này thực sự làm người ta muốn chết đi vậy. Ước gì có anh ngồi cạnh em lúc này, vỗ vỗ vai em nói “Cố lên!” thì có lẽ em sẽ hết đau ngay ấy chứ. Những lúc đau đớn thế này anh nghĩ về ai hả anh?
Em chỉ muốn được thấy anh thôi… Jung Yunho à!